XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ngụy thiếp


Phan_8

Tô Thanh Diệu rút tay mềm về, “Đoán không ra thì cắn người, cún con.”

“Nếm thử hương vị mới biết được là ai chứ.” Hắn rất phối hợp không quay đầu lại, tiếp tục vùi đầu vào sổ sách trước mặt.

“Thế đã đoán được chưa,” Nàng tựa đầu lên tấm lưng rắn chắc của hắn.

“Hình như là tiểu thiếp trong phủ của ta.” Sau lưng bị người đẩy nhẹ một cái, Doãn Úy Lam nén cười, cố ý thở dài. “Aiz, đã nhiều ngày cọp mẹ trong nhà phát uy, cho nên mới vắng vẻ ngươi, bảo bối đừng tức giận, đợi lát nữa vi phu một dành ít thời gian.”

Tô Thanh Diệu không nhịn được đưa tay đến bên hông hắn, lại bị người ta nhanh hơn cầm lấy.

“Đừng nhéo đừng nhéo, là muội bày trò ra chơi trước, ta phối hợp nói giỡn cũng không được hay sao?” Doãn Úy Lam lập tức nghiêng cả người qua, kéo nàng ngồi xuống bên người, cười lấy lòng (cười nịnh

) nói: “Nương tử nhà ta vừa đoan trang lại hiền tuệ, đoan chắc sẽ không ở sau lưng nhéo vi phu, muội nói có đúng không?”

Nàng nhíu mày, “Không phải là huynh đang trá hình kháng nghị với muội yêu cầu nạp thiếp đấy chứ? Muội xem “Văn cô nương” kia rất không sai…… Aiz aiz, muội nói chơi vài câu, huynh dựa vào đây làm gì?” Nàng ngửa người ra sau, để tránh chịu khổ “diệt khẩu”.

“Không phải muội đang nói “tướng công mau tới hôn ta đi” sao?” Nói những lời chua thế này, rõ ràng là muốn hắn lập tức thể hiện, ngăn cản nàng hồ ngôn loạn ngữ (nói loạn).

“Huynh — không đứng đắn.” Tô Thanh Diệu đỏ ửng cả mặt. Nàng thừa nhận, đại đa số thời điểm, nàng không chơi nổiướng công thích giả heo ăn thịt hổ này.

“Đứng đắn? Kỳ lạ, hai chữ này viết làm sao vậy kìa, ta lại không nhớ được.” Trong khi nói cười, Doãn Úy Lam vung bút lên, lại một quyển sổ sách được thẩm tra xong.

Tô Thanh Diệu nhìn chung quanh, đình nhà thuỷ tạ, hoa cỏ chim chóc. Hắn ở trong này làm công, thật đúng là biết hưởng thụ a.

“Bình thường huynh đều ở trong này xử lý công việc sơn trang?”

“Đúng vậy,” Mọi chuyện cũng gần xong hết rồi, hắn ngẩng đầu, “Nơi này tốt hơn trong phòng nhiều, trong phòng thật chán, ta thà một mình nghe tiếng nước chảy, ngửi thấy hương hoa, cũng không muốn đối mặt với cái miệng lúc nào cũng lải nhải lẩm bẩm của Ngô quản sự. Đúng rồi, còn Trạm Thanh nữa, gần đây hắn luôn thất vọng với ta, muội nói xem có kỳ quái không, có phải đệ đệ lớn lên đều như vậy?”

Làm ca ca thật khó a. (Làm anh khó lắm~~~

)

Liếc hắn một cái, nàng lập tức cười nói. “Nghĩ ra chưa? Có lẽ là do quá trình câu thông (khai thông, nối liền) giữa huynh đệ các người có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Tỷ như, huynh không để cho hắn tìm hiểu huynh?”

“Ta có nương tử hiểu là được rồi, giữa huynh đệ nói nhiều như vậy làm cái gì, cũng không phải muốn sống với nhau, tương lai hắn cũng tự có nương tử hắn hiểu hắn.” Doãn Úy Lam chơi xấu ôm eo nàng lại.

Tô Thanh Diệu bật cười. Nếu không phải nàng biết rõ tính tình hắn, còn thật không nhìn ra được, nam nhân này…… Rõ ràng chính là đang ngượng ngùng thôi.

“Nhưng mà Trạm Thanh vẫn xem huynh như thần mà sùng bái, huynh cảm thấy như vậy có được không?”

“Không được,” Doãn Úy Lam có chút trẻ con lắc đầu, “Làm thần không tốt, áp lực rất lớn, làm tướng công mới tốt…… Aiz! Chơi nói không chơi nhéo.”

“Huynh nói chuyện cho đứng đắn một chút.”

“Nói chuyện đứng đắn sẽ bị tiếp tục bị xem như thần.” Cái này cũng có vì mục đích của nàng mà?

“Huynh……” Biết ngay chuyện gì cũng không lừa được hắn, “Muội cũng vì tốt cho huynh, giữa huynh đệ với nhau không thể có ngăn cách được.”

“Ta với Trạm Thanh không có ngăn cách, chỉ là hắn có chút hiểu lầm với ta mà thôi.” Hắn tiếp tục dựa vào nàng như người không xương.

“Xin hỏi mấy hiểu lầm đó là do ai tạo thành ?” Rõ ràng là hắn đùa giỡn người ta làm vui còn dám nói.

Doãn Úy Lam không quan tâm nhún vai, “Khi còn nhỏ đùa giỡn hắn, hoàn toàn là vì thú vị, ta chỉ có một cái đệ đệ này có thể đùa giỡn a.”

Đùa giỡn……

Nói ra thật tàn nhẫn. Tô Thanh Diệu chịu thua thở dài.

“Sau đó rời nhà thật nhiều năm, trở về vừa thấy, oa, hắn đã lớn đến như vậy rồi, thật thú vị.”

Thú vị……

Đại ca như hắn đây dùng từ thật đúng là vô lương tâm. Tô Thanh Diệu nhìn về phía “bụi hoa” đang run run phía sau đầy thương hại.

“Chỉ có điều,” Doãn Úy Lam đột nhiên nở nụ cười với phía sau nàng, “Thấy hắn bình an khỏe mạnh lớn lên như thế, trong lòng ta thật sự rất vui vẻ.”

Nàng ngẩn ra, lập tức mỉm cười, “Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt mà.”

“Đúng vậy,” Hắn gật gật đầu, “Quan trọng nhất là, tính cách vừa đáng yêu lại thú vị kia của hắn vẫn còn, ông trời cuối cùng cũng không có cướp đoạt lạc thú đùa bỡn đệ đệ của ta, ha.”

Tô Thanh Diệu rõ ràng nghe được bụi hoa phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi.

Có đại ca như vậy, thật sự là rất đáng thương. Nghĩ, nàng trừng mắt nhìn người nào đó một cái. Người này thật đúng là lúc nào cũng không thay đổi được bản tính ác liệt của mình.

“Huynh đừng phá hắn nữa, nói hiểu lầm cho rõ ràng.” Nàng thôi hắn.

“Hiểu lầm gì mới được?” Doãn Úy Lam nhún nhún vai, “Ta chưa từng nói tính cách của mình là âm trầm cực đoan lạnh lùng nha!” Là mọi người tự mình muốn cho là như thế. “Trên thực tế, ta chán ghét phồn văn phược lễ (văn chương phức tạp, lễ nghĩa trói buộc), hướng tới cuộc sống tự do tự tại, chán ghét chuyện gì cũng buồn ở trong lòng, tính cách hoạt bát sáng sủa, tâm lý khỏe mạnh, người gặp người thích, nương tử, nói vậy có đủ không? Hơn nữa còn làm người rất nhiệt tình, tràn ngập nhiệt huyết với sự nghiệp chính nghĩa.”

“Huynh đang chọc cười.” Nàng bị hắn làm cho tức cười.

“Ngô, nương tử, muội thật quá đáng, trái tim của ta bị tổn thương rồi, mau tới bù đắp cho ta đi.” Dứt lời, thân mình lại chồm về phía trước.

“Huynh chú ý một chút, có người đang ở đây đó!” Tô Thanh Diệu chán nản. Hắn căn bản là đang cố ý nháo nàng.

“Nên nghe đã nghe xong, tiểu tử kia đã sớm đi rồi.” Dám ở chỗ này phá hư không khí, đừng trách người làm huynh trưởng hắn đây quân pháp bất vị thân.

Nghe xong? Tô Thanh Diệu ngẩn ra. Không chào hỏi đã bước đi, xem ra thật sự là bị kích thích rất lớn rồi! Có phải mình đã quá nóng vội hay không?

“Không cần lo lắng, tiểu tử kia không yếu ớt như muội nghĩ đâu, sớm muộn gì cũng nên để cho hắn hiểu,” Doãn Úy Lam liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang lo lắng cái gì, lập tức ôn nhu nói. “Nhưng thật ra làm khó cho muội, ngay cả chuyện này đều nhớ giùm ta.”

Huynh đệ là của hắn, nhưng nàng lại luôn khắp nơi quý trọng giùm hắn, che chở thứ tình cảm tay chân này còn hơn cả hắn nữa. Nàng không nói, hắn lại thế nào không hiểu, cho nên mới để nàng sắp xếp, theo ý của nàng thể hiện mình thật sự cho Trạm Thanh ở sau bụi hoa xem.

Nhị đệ này, tất nhiên là hắn thập phần quý trọng yêu thương. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận, những năm gần đây, quả thật chính mình có hơi xem nhẹ hắn rồi. Sau tới, lại không biết nên câu thông với hắn như thế nào, lại không đành lòng phá hư hình tượng huynh trưởng được đắp nặn vĩ đại trong cảm nhận của hắn từ lâu, ban đầu còn giả bộ diễn, cửu nhi cửu chi (dần dà), cũng chỉ có thể tiếp tục giả bộ có nề nếp. Cho tới nay chuyện này đúng là cũng làm cho hắn đau đầu, nay may mà Thanh Diệu……

Nghĩ, Doãn Úy Lam ấm áp trong lòng. Nàng luôn suy nghĩ cho hắn.

Sâu trong nội tâm kỳ thật Thanh Diệu khát vọng tình thân hơn bất kì kẻ nào, nàng rất xem trọng chuyện này, cho nên mới sẽ quý trọng tình cảm huynh đệ với Trạm Thanh giùm hắn, sợ hắn hối hận cả đời.

“Thanh Diệu.” Hắn khẽ gọi.

Nàng ngẩng đầu.

“Cám ơn muội.”

Nàng ngẩn ra, lập tức sắc mặt khẽ biến thành quẫn (lúng túng), “Cái gì, cái gì a, muội chỉ là không quen nhìn huynh luôn khi dễ Trạm Thanh mà thôi.”

Không gọi “Nhị trang chủ” nữa, Doãn Úy Lam chú ý tới sự thay đổi xưng hô của nàng.

“Sau này, Trạm Thanh cũng là đệ đệ của muội.”

Nàng nhìn về phía hắn.

Doãn Úy Lam cười cười, “Sau này, bọn ta đều là người thân của muội.”

Hốc mắt nóng lên, Tô Thanh Diệu đột nhiên chôn mặt ở trong lòng hắn.

“Đại ca thật là, không cần cố ý nói như vậy.”

“Ừ ừ, là ta không tốt.” Doãn Úy Lam cười khẽ vuốt ve mái tóc dài của thê tử, mặc nàng chùi toàn bộ nước mắt nước mũi ở trên vạt áo trước của chính mình.

Dù sao, đã chọc nàng khóc, thì nhất định là do mình không tốt.

Đối với Trạm Thanh, kẻ làm huynh trưởng người ta như hắn, đích thật là cần vài phần mặt mũi kia, nhưng mà, nữ thần y nàng đây làm sao không thường khẩu thị tâm phi chứ.

Vốn chẳng cần hắn nói, nàng cũng đã sớm xem Trạm Thanh như đệ đệ ruột mà đối đãi rồi.

Đệ thất chương

Tin đồn mới nhất trong Hiểu Kiếm sơn trang, trang chủ cuối cùng cũng bị sự cuồng dại của Tô thần y làm cho cảm động, di tình biệt luyến (~ yêu người khác), vắng vẻ cũ ái (người yêu cũ) Văn Tương Vân không nói, lại công khai cùng tân hoan (niềm vui mới) chàng chàng thiếp thiếp.

Thắng bại rõ ràng, Tô thần y kỹ (tài nghệ, kỹ năng) cao hơn một bậc, chuyển bại thành thắng.

“Cái gì gọi là kỹ cao một bậc chứ……” Tô Thanh Diệu với lưu ngôn (~ lời đồn đãi) rất bất đắc dĩ.

Lại nói, hai ngày trước, đột nhiên có hai nha hoàn tự dưng thân thiết với nàng hẳn lên, quả thực là ân cần vô cùng, mới đầu nàng còn không rõ lí do, sau đến sau khi nghe ngóng mới biết được. Trước đó trong trang cá cược nàng với “Văn Tương Vân” người nào sẽ thắng trái tim Doãn Úy Lam, khi bắt đầu ván bài hoàn toàn nghiêng về một bên, một đền mười.

Trước kia hai nha hoàn này thua một bó lớn bạc, cho nên liền được ăn cả ngã về không cược nàng thắng, không ngời đột nhiên Trạm Thanh lại chiếu cáo thân phận đương gia chủ mẫu (người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà) của nàng, làm cho các nàng chẳng những trở mình, còn kiếm được một phen to hơn nữa, hai nha hoàn này vui sướng vô cùng, đã thể hiện hết cảm thụ vào lòng nhiệt tình với nàng.

Nếu các nàng biết nhà cái kiêm người thắng lớn nhất của ván bài đó, kỳ thật là trang chủ vạn chúng kính ngưỡng của bọn họ, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.

Nghĩ đến đó, Tô Thanh Diệu bật cười. Đại ca đủ gian, đặt hai cái tên này ở cùng nhau so sánh, ngay cả cơ hội ghen nàng cũng không có.

Đã nhiều ngày, nàng trải qua rất là nhàn nhã.

Trạm Thanh vẫn đắm chìm ở trong đả kích không thể tự thoát ra được, tạm thời không đến quấy nhiễu nàng. Mà đại ca cho dù ở ban ngày ban mặt, chỉ cần có thời gian là sẽ đến tìm nàng, nói là muốn bù lại nỗi khổ chia lìa của bọn họ lúc trước — Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ. Hắn căn bản chính là vì trốn cái miệng đọc kinh của Ngô quản sự truy sát mà thôi.

Thật không biết hắn lại làm cái gì làm cho Ngô quản sự đau đầu nữa đây? Nghe nói nhờ phúc của hắn, nay Ngô quản sự phải thu xếp thu mua đồ đạc xung quanh, bận tối mày tối mặt, cố tình người thân là chủ nhân như hắn lại đạp quán bỏ đi, mỗi ngày ở trong nội viện mà nhàn hạ.

“Văn cô nương, nơi này là chỗ ở của trang chủ, cô không thể tùy ý……”

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cho nàng chú ý, “Tiểu Đông, chuyện gì thế?” Tiểu Đông là nha hoàn phụ trách thay nàng đưa thuốc trước kia, cũng là một trong hai cái nha hoàn thắng cược.

“Không có gì, Tô đại phu,” Giọng Tiểu Đông truyền đến, tuy rằng Doãn Trạm Thanh đã thay Tô Thanh Diệu “chính danh” (đính chính danh hiệu), nhưng nay trong phủ hơn phân nửa mọi người vẫn y theo thói quen cũ gọi nàng là Tô đại phu, “Là Văn cô nương đi lầm đường, hạ nhân đã đưa nàng trở về rồi.”

Văn cô nương?

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, mới nhớ tới vị “Văn cô nương” này chính là bệnh nhân của mình.

Vốn nàng vì chuyện mình đưa tới nguy hiểm cho đối phương còn có chút áy náy, cho nên kiên trì phải giải hết độc tố trong cơ thể nàng ra, nhưng đại ca lại cho rằng này nữ tử có điều kì lạ, nói gì cũng không cho nàng ta tiếp cận nàng quá gần. Cho nên nàng cũng chỉ có thể thả chậm tốc độ, cho đối phương một phương thuốc an dưỡng ổn thỏa, dù sao cửu châm đã thi rồi, độc của nàng ấy cũng đã giải gần hết.

Mấy ngày không thấy, không ngờ đã có thể xuống giường đi lại?

Nghĩ nghĩ, Tô Thanh Diệu đúng là tâm tình vô cùng tốt, đây là cảm giác tự hào nàng thường có từ sau khi làm đại phu.

“Chờ một chút, Tiểu Đông, ta đi ra ngoài.”

“A?” Tiểu Đông hoảng sợ, “Khả trang chủ đã dặn dò, nếu người ra viện nhất định phải có người theo cùng.” Ban đầu bọn hạ nhân chỉ cho là thể hiện trang chủ để tâm đến Tô đại phu mà thôi, vài ngày sau, toàn trang trên dưới đều biết đến tài năng lạc đường của Tô đại phu, liền hiểu được nỗi khổ tâm của trang chủ.

Nàng thật đúng là rất dễ lạc đường.

“Không có việc gì, chỉ đi vài bước mà thôi, ta nói hai câu sẽ trở lại ngay.” Làm một đại phu, nàng vẫn muốn nhìn “Văn Tương Vân” này một chút xem nay đã ra sao, cũng tiện giảm lượng dược cho hợp lí.

“Nhưng mà, Tô đại phu, lần trước người cũng……”

Không đợi nha hoàn nói xong, Tô Thanh Diệu đã chạy về phía cửa viện rồi.

Kỳ thật Tiểu Đông muốn nói là — lần trước người cũng nói chỉ đi xem hồ hoa sen trước cửa mà thôi, kết quả lại thẳng đến khi hoàng hôn mới bị người bên sái phòng (phòng chứa củi) hẻo lánh nhất toàn bộ sơn trang đưa về đến a……

“Văn cô nương, Văn cô nương!” Tô Thanh Diệu chạy chậm hai bước, đuổi theo bóng người chưa đi xa.

Nữ tử dừng bước ngoái đầu lại nhìn, khí sắc còn mang theo một chút suy yếu, nhìn thấy nàng cũng không tỏ vẻ gì nhiều lắm.

Người trong trang đều biết, tính cách Văn cô nương có hơi khó đoán, không bằng Tô đại phu ôn hòa thân thiện dễ ở chung.

“Tô đại phu, có việc?”

“Khó có khi cô đi ra ngoài đi lại được, ta đến xem tình trạng của cô.”

“Nhờ phúc của Tô đại phu, đã tốt.” Nữ tử lạnh nhạt mà lễ phép.

Loại thái độ này…… Không biết chân tướng, thật đúng là tưởng nàng đoạt nam nhân của nàng ta đấy.

Bệnh nhân muôn hình muôn vẻ không ít, dùng mặt lạnh mà tiếp xúc với nàng, Tô Thanh Diệu cũng không để ý, nàng nhìn xung quanh, chỉ về cái đình cách đó không xa nói: “Đến bên kia ngồi đi, ta bắt mạch cho cô.”

Nữ tử nhìn nàng một cái, thần sắc có chút phức tạp, lại vẫn thuận theo sự kiên trì của nàng.

“Cô nương, vẫn chưa thỉnh vấn (~hỏi) khuê danh của cô?” Cũng không thể là ba chữ “Văn Tương Vân” này.

“Tên của ta không phải do các người định hay sao?” Trong giọng nói của nữ tử có sự châm chọc nhè nhẹ.

“Cái này…… Chuyện xảy ra đột ngột, thật sự rất xin lỗi.” Nghe đại ca nói, nàng bị người ta phát hiện ở chân núi, lúc ấy thân trúng kịch độc, mệnh ở sớm tối, thế là cái tướng công không có lòng đồng cảm kia của nàng, đã muốn lợi dụng cô nương có thân hình và tuổi xấp xỉ với nàng này, dẫn Nhị nương luôn luôn dụng tâm kín đáo (~ ý đồ mờ ám) ra. Nàng với đại ca hai người ở riêng, cũng là sau này mới biết được chuyện này, cho nên đối với cô nương này, nàng ít nhiều cũng có chút áy náy.

“Ta gọi là Sơ Sương.”

“Sơ Sương cô nương phải không?” Kỳ quái, vì sao cái tên này có hơi quen tai vật kìa? “Gần đây còn thường xuyên rét run không?” Nàng muốn xác định dư độc đã sạch sẽ hoàn toàn hay chưa.

Sơ Sương vẫn chưa trả lời, mà nhìn nàng một cái đầy quái dị, “Vì sao cô muốn để ý đến chuyện sống chết của ta?” Ngày ấy khi nàng nửa hôn mê, vẫn nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và một nữ tử khác rành mạch. Rõ ràng chính nàng đã bị lưỡi đao sắc bén đe dọa, lại vẫn cứ kiên trì hạ châm bức độc cho nàng, đây là vì cái gì?

“Ta là đại phu a.” Tô Thanh Diệu trả lời thật tự nhiên.

“Đại phu không phải ai cũng như cô.” Đại phu nàng từng gặp hơn phân nửa vô dụng, chỉ muốn có lợi y như thương nhân, không thèm bận tâm đến mạng người.

“Không phải hôm nay đã gặp được rồi sao? Sau này có gặp cái loại đại phu xấu xa kia nữa, cô cũng có thể nói mình đã từng gặp một cái đại phu không giống bình thường, như vậy ta sẽ rất tự hào.”

“…… Hi vọng ta không có cơ hội này.” Độc kiểu này, cả đời trúng một lần là đủ rồi, không có ai thích đến Quỷ Môn Quan la cà cả.

“Đó là tốt nhất.” Tô Thanh Diệu mặt không đổi sắc thu tay về, ôn nhu nói. “Trước kia võ nghệ cô nương thế nào?”

Trong nháy mắt trong mắt Sơ Sương hiện lên sự cảnh giác.

Tô Thanh Diệu tươi cười ấm áp, “Cô nương đừng lo lắng, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, hôm nay mặc dù hàn độc này đã giải, nhưng rốt cuộc vẫn bị thương nguyên khí, công lực giảm mạnh, ngày sau sợ là không nên động võ.”

“Nhọc Tô đại phu lo lắng .” Sắc mặt Sơ Sương hơi thả lỏng.

Nàng gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, Thanh Diệu liền cáo từ , cô nương cũng mau trở về phòng nghỉ ngơi mới được.”

“Tô đại phu.”

Nàng trở lại, “Cô nương còn có việc?”

“Sơ Sương có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Thỉnh giảng (nói).” Tô Thanh Diệu sắc mặt không thay đổi, ấm áp có lễ như cũ.

“Ta muốn biết, sở dĩ Tô đại phu làm việc thiện, thật sự là xuất phát từ bản tính sao?” Trong nháy mắt, mắt đẹp của nữ tử tựa hồ nhiễm lên một chút thần thái yêu dị.

Một khắc kia, Tô Thanh Diệu hơi hơi giật mình.

Khó trách đại ca không cho nàng tiếp cận nàng ta, nay thật ra nàng đã nhớ tới nữ tử này giống ai rồi.

“Sơ Sương,” Lúc này đây, Tô Thanh Diệu gọi thẳng tính danh nàng, “Cô tin “nhân chi sơ, tính bản thiện” không?”

“Cô tin?”

“Ha thật ra ngược lại,” Nàng cười nhẹ, “Ta hoàn toàn không tin.”

Sơ Sương nhíu mày.

“Nhưng mà, làm chuyện tốt, trong lòng bằng phẳng; Làm chuyện xấu, trong lòng có quỷ, đây là chuyện thực không cãi được. Cuối cùng ta nghĩ, nếu mình cứu nhiều thêm một người, có thể tích nhiều thêm một phần phúc khí, ta không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu những công đức kia có thể mang đến vận may cho người ta muốn bảo vệ. Vừa nghĩ như vậy, có cứu nhiều người hơn nữa, ta cũng làm không biết mệt.”

Nàng không tin quỷ thần, chỉ khi nào có người muốn bảo vệ, thì bất cứ cái gì cũng muốn thử một lần.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Sơ Sương mới nói…… “Thụ giáo.” (nhận chỉ dạy)

Tô Thanh Diệu cười nhẹ, “Thiện ác đúng sai, có quan hệ gì cơ chứ? Ta nhìn thấy người ta quan tâm vui mừng, liền cũng vui vẻ tự đáy lòng thôi.”

Sơ Sương nghe, yêu diễm trong mắt càng sâu, “Đúng vậy, nếu như mỗi ngày nhìn thấy người yêu thương thống khổ, nhất định tim cũng như bị đao cắt, cùng chịu khổ chung.”

“Sơ Sương cô nương sao lại nói lời ấy?”

Nàng ta lại không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu Tô đại phu diệu thủ nhân tâm (~bàn tay vàng), có thể giúp Sơ Sương cứu trị một người chăng.”

Tô Thanh Diệu bất động thanh sắc (bình tĩnh ung dung).

“Sao vậy, chuyện không liên quan đến mình, cô liền do dự ?” Sơ Sương cười lạnh.

“Nếu khả năng của Thanh Diệu có thể làm được, cũng không phải là không thể.” Chú ý tới xung quanh đã không còn bất kì ai khác, ngay cả nha hoàn mới vừa rồi đi cùng Sơ Sương cũng đã bị cố tình điều đi, nàng đột nhiên có chút hối hận không kêu đại ca đến cùng.

Sơ Sương ư? Có lẽ nàng không phải họ Sơ, mà là……

“Một khi đã như vậy, chúng ta đi ngay đi.”

“Bây giờ?”

“Đúng vậy.”

Người đời nói cái gì “hảo tâm có hảo báo” đều là nói dóc hết, Tô Thanh Diệu nàng cứu người chỉ thuần túy là bởi vì muốn cứu mà thôi, cảm thấy sau khi cứu trong lòng thoải mái, chưa bao giờ nghĩ đến đó là đang làm việc thiện.

Nhưng vì cái gì đã vậy mà nàng vẫn cứ nói lỡ lời, chọc phải người không nên xuất hiện nữa chứ?

Giờ phút này, nàng đang ăn mặc một thân đơn giản, bị nhốt trong xe ngựa, mà bên người chính là Sơ Sương cô nương mấy ngày trước còn nằm trên giường không dậy nổi.

Trận kiếp nạn này đúng thật là tự tìm, từ lúc đại ca cảnh báo với nàng người này có vấn đề, nàng đã nên nghĩ tới mới đúng. Đại ca hẳn là không muốn nàng buồn, mới không nói rõ.

“Sơ Sương?”

Có vẻ như không dự đoán được Tô Thanh Diệu lấy giọng điệu như vậy gọi một nữ tướng cướp (đùa thôi, cướp người nên gọi là tên cướp đấy mà

) như nàng, nữ tử hơi hơi bất ngờ.

“Thật ra cô họ Văn chứ nhỉ?”

Tuy là câu hỏi, thực tế cũng đã là khẳng định.

Sau một trận trầm mặc, Văn Sơ Sương cắn răng, “Cô biết?”

“Các người…… Bộ dạng rất giống nhau, tuy rằng kí ức đã hơi mơ hồ, nhưng nhìn nhiều vài lần, vẫn có thể nhận ra.”

Văn Sơ Sương, cuối cùng nàng cũng nhớ tới đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

Trí nhớ khi còn nhỏ ở Nguyệt Ma Điện rất mơ hồ, nhưng nàng lại vẫn nhớ rõ mình có một cái đường ca (anh họ xa) nhiều bệnh nhưng rất thông minh, nếu không có hắn, chỉ sợ Nguyệt Ma Điện đã sớm bị diệt môn. Nguyệt Ma Điện bây giờ tuy sau trận chiến kia đã bị tổn thương nặng nề, dần dần biến mất khỏi giang hồ, nhưng vẫn luôn còn một hơi cuối cùng.

Mà nàng lại nhớ mang mang đường ca có một cô con gái tên là “Sơ Sương”, tuổi không kém nàng là mấy.

“Cháu nên gọi ta một tiếng bác.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .